Thư gửi bố
Con tin bố sẽ vượt qua tất cả gian nan để nở nụ cười hạnh phúc, có rất nhiều người, nhiều tấm gương như những viên ngọc sáng long lanh trong đại gia đình “những bệnh nhân ung thư” đã làm được.
Con xin lỗi chưa một lần hiểu bố
Chưa hiểu cả mình ngần ấy năm qua
Con đã quên hoặc con không thể nhớ
Những ngọt ngào thương mến về cha!
Con thấy mình là đứa con ích kỉ
Dẫu ở gần hay cả lúc đi xa
Con chỉ nhớ mỗi vết lằn roi đánh
Nhớ những lời chửi mắng lúc bố la
Bao cái nhìn từ mọi phía xấu xa
Con ác độc dát lên thân còm cõi
Con đã quên những dụm dành tươi mới
Bố nâng niu gìn giữ đợi con về.
Con gái lớn học thành phố xa quê
Nhìn thấy bố là bộn bề không tắm
Là dép rách, áo quần trông kì lắm
Là huyên thuyên lời nói phải buông rèm
Nơi bố ngủ sao giường hôi ẩm thấp
Rượu xếp hàng te hẻ đứng chào em
Con chỉ thấy mọi thứ xấu ngầu lên
Mà đánh quên những điều kì diệu nhất.
Con đã quên những ngày mưa thối đất
Chim tìm ổ, bố xách giỏ ra mương
Ngón chân đau bố đạp méo con đường
Tối sum vầy bữa cơm ngon cá rán
Con đã quên nắng giữa trời tháng tám
Cây lúa sợ đồng, ếch nhái khoái lặng yên
Con say mình trong giấc ngủ triền miên
Mơ dáng bố mang cua về nấu cháo
Con đã quên tấm thân gầy tần tảo
Con tép, con tôm uốn cong cả bóng hình
Con đã quên trận đau bụng kinh hoàng
Đêm mưa bão sấm gầm gừ rên rỉ
Bố đổ đáy kéo thuyền chưa kịp nghỉ
Thấy mẹ rọi đèn chạy về hỏi con sao?
Mưa trút nước chưa được miếng cơm nào
Vội bế con băng qua đồng cấp cứu
Con đã quên bố hiền từ yêu dấu
Bố cần cù, bố gương mẫu của con
Con xin lỗi áp đặt điều hoàn mỹ
Cho một người tuyệt vời nhất thế gian!
Đây là bài thơ con viết tặng bố năm 2017 khi con nghĩ về bố kính yêu của con! Tình cảm yêu thương bố dành cho con chưa bao giờ bố nói thành lời, mà tất cả đều thể hiện từ trong hành động. Mỗi lần con đi học bố giấu mẹ dúi cho con 100 – 200 nghìn để “thích mua cái gì ăn thì mua”, cuối tuần con không về là bố phi lên trường xem con ở đâu, làm gì. Mỗi lần bố lên chơi bố mang cả mướp, cả ổi, cả cá bố đánh được ướp sẵn cho con, bố chẳng ngại lời người ta nói đàn ông lẩn mẩn nhà quê, bố chẳng quan tâm trời nắng hay mưa, bố chỉ quan tâm con gái bố có thiếu gì không, có chịu mua cái gì ăn hay không, “nhìn nó gầy đi quá!”.
Bố, con xin lỗi! Mỗi lần con nghĩ đến bố là trong con lại dâng trào bao nhiêu cảm xúc khó tả. Mỗi lần con nhìn thấy bố miệng khô khốc, họng đau rát không ăn được là trái tim con lại giằng xé, co thắt. Con biết làm sao đây? Mỗi lần con nhìn vào ánh mắt đục ngầu, ánh mắt đau đến dã rời của những lần xạ trị mà tim con như có trăm nghìn mũi kiếm xuyên qua. Nuôi con ăn học bao nhiêu năm trời thân hình bố giờ đã tiều tụy, gầy mòn đi quá đỗi. Bố chẳng còn là chàng thanh niên trẻ trung, hăng hái ủ ấp bao nhiêu ước mơ sự nghiệp lớn lao ngày nào. Bố cũng đã buông bỏ ánh hào quang để quay về sự yên bình có mẹ và anh chị em con. Bố vì cơm áo gạo tiền, bố vì cuộc sống và tương lai của mấy chị em con mà giờ đây Ảnh hai bố con trong bệnh viện
tóc đã bạc đi gần hết. Mỗi sợi tóc cũng quăn co, nhăn nhúm, cũng cằn cỗi theo thời gian và sương gió, mỗi sợi tóc không còn chắc khỏe xanh rì như những ngày xưa được nữa. Mấy chị em con đều đã lớn khôn, đều đã có công ăn việc làm, nhưng bố, bố đã gánh án tử thần, mang căn bệnh ung thư thực quản!
Ngày bố phát hiện ra ung thư, con chạy xe như điên từ Hà Nội về, trong đầu con chỉ có một điều tâm niệm, bố ơi bố đừng làm sao. Nhưng cái gì đến vẫn đến, tránh làm sao cho được. Nghe mẹ nói bố bị ung thư thực quản mà tim con dường như nghẹt thở, cơ thể bố bình thường đã yếu liệu bố có qua nổi hay không? Mẹ và chị em con lo lắng vô cùng. Sau nhiều phương án đưa ra, cả nhà quyết định đưa bố ra Bệnh viện K3 Tân Triều để mổ và điều trị theo phác đồ của bác sĩ. Bác sĩ nói cơ thể của bố quá yếu không thể phẫu thuật mà phải xạ trị. Được các bác sĩ điều trị bệnh tình của bố cũng khá hơn, phải xạ trị nên hồng cầu của bố giảm đáng kể, sức khỏe cũng yếu đi. Bố ăn không ngon, miệng khô, họng rát, tối ngủ ít còn ngày hầu như không ngủ. Tóc rụng như lá cây mùa thu, da bợt đi, sương sườn chòi ra tưởng như đếm được. Mỗi lần nói chuyện nhiều, hơi thở của bố rất ngắn, gấp và hay ho khan. Mỗi lần ngồi trong phòng bệnh con và chị thay nhau đọc truyện cho bố nghe để bố phần nào quên đi cái đau, cái bệnh, mẹ thì kể về chuyện ngày xưa cho bố cười. Và cuối cùng bố đã vượt được qua ngưỡng cửa khó khăn nhất của phác đồ điều trị.
Giờ đây bố vẫn gầy và yếu nhưng con tin bố sẽ vượt qua tất cả gian nan để nở nụ cười hạnh phúc, có rất nhiều người, nhiều tấm gương như những viên ngọc sáng long lanh trong đại gia đình “những bệnh nhân ung thư” đã làm được, đã vượt qua hết nỗi đau về thể xác và mang một tinh thần thép chiến thắng căn bệnh nghiệt ngã này. Bố bảo, bố tin rằng bệnh ung thư là căn bệnh có thể điều trị được nếu mình kiên trì và tin tưởng vào khoa học. Bố biết không, mẹ và anh chị em con luôn dõi theo bố từng ngày, luôn cổ vũ và đặt cược niềm tin ở nơi bố rất nhiều. Bố hãy cố gắng lên bố nhé, con yêu bố lắm!
TRẦN THỊ THANH THỦY
Châu Minh, Hiệp Hòa, Bắc Giang