Hãy luôn mỉm cười và biết ơn

28/12/2020

Chúng ta hãy luôn cười thật nhiều, cười thật vui để quên đi những buồn đau trong cuộc đời này. Dù đang gặp phải chuyện gì, khó khăn như thế nào thì nụ cười sẽ mang đến nghị lực, giúp tinh thần của chúng ta tốt hơn.

Hôm nay là tròn 1 năm 2 tháng kể từ ngày 26/8/2020 tôi vào Bệnh viện K3 Tân Triều điều trị bệnh K phổi do di căn từ ung thư mô mềm thành bụng phát hiện trước đó 2 năm. Tôi vẫn luôn nhớ câu nói của một bác sĩ: “Ung thư không phải là dấu chấm hết, chỉ là thử thách của cuộc đời” và luôn tự nhủ với bản thân rằng: “Tự mình phải vượt qua tất cả, chỉ có chính mình mới vượt được qua khó khăn thử thách đó, vì cơ thể và sức khỏe là của mình, dù có yêu thương đến mấy thì cũng không ai có thể chia sẻ, giúp đỡ, chịu đựng hay gánh bớt bệnh tật cho mình được. Vậy nên, cho dù có như thế nào, cũng hãy luôn yêu lấy bản thân và luôn lắng nghe cơ thể, giữ vững ý chí và nghị lực của mình”.

Có thể nói suốt thời gian điều trị, buồng bệnh như là ngôi nhà thứ 2 của tôi vậy. Ở đó, có những người đồng bệnh và cả người nhà đi chăm sóc bệnh nhân. Tất cả chúng tôi như người một nhà, chỉ có chúng tôi mới thấu hiểu được những gì mà bản thân người bệnh và người nhà đã, đang, sẽ phải đối diện và vượt qua. Những bệnh nhân như chúng tôi đã luôn nhận được sự động viên, quan tâm, chia sẻ cả vật chất và tinh thần từ những người thân yêu, bạn bè, đồng nghiệp, đó là những điều vô cùng cần thiết. Họ đã chăm sóc từng bữa ăn, giấc ngủ, đảm bảo nguồn dinh dưỡng và tinh thần giúp chúng tôi có sức khỏe tốt nhất để chống chọi với bệnh tật, chống chọi với tác dụng phụ của hóa chất. Trong phòng bệnh, mọi người chăm sóc lẫn nhau, động viên nhau, mua giúp nhau bữa cơm, mời nhau miếng bánh, miếng khoai, đâu cần gì to tát hơn, chỉ cần vậy là đủ, hay chỉ là những câu hỏi thăm, những lời mắng yêu và đơn giản nhất là luôn trao nhau những nụ cười thân thiện, sảng khoái để tiếp nguồn năng lượng cho nhau, đem lại cho nhau sự tự tin, niềm hy vọng vào một ngày mai tươi sáng hơn.

Chị Thoan luôn cười rạng rỡ trong quá trình điều trị (Ảnh tác giả cung cấp)

Tôi còn nhớ như in buổi đầu tiên nhập viện, tôi gặp một bác sĩ nam rất trẻ để hỏi thủ tục, hướng dẫn tôi nhập khoa. Mặc dù không nhìn thấy mặt do bác sĩ đeo khẩu trang nhưng tôi vẫn cảm nhận được tính cách hiền từ đúng kiểu “Lương y như từ mẫu” của bác sĩ qua giọng nói nhẹ nhàng, rõ ràng và ấm áp. Cũng thật có duyên, người điều trị cho tôi cũng là bác sĩ nam đó – bác sĩ Vũ Quốc Hoàn. Tôi cũng như nhiều bệnh nhân khác đang được bác sĩ Hoàn điều trị tại khoa, mặc dù bệnh nhân thì đông, nhưng chúng tôi luôn nhận được sự quan tâm, tận tình theo dõi, giải thích động viên người thân cũng như bệnh nhân về tình hình bệnh tật. Không có nhiều thời gian để chuyện trò, chỉ đơn giản, mỗi buổi sáng đến thăm khám, khi đến từng giường bệnh, các bệnh nhân đều cảm nhận được bác sĩ đang nở nụ cười bên trong lớp khẩu trang với ánh mắt hiền từ, thân thiện, quan tâm, động viên, chia sẻ, tạo niềm tin cho mình.

Mỗi đợt điều trị, như đến hẹn lại lên, có bệnh nhân thì phải ở viện 3 ngày, 7 ngày, 10 ngày hoặc lâu hơn nữa tùy thuộc vào phác đồ điều trị hoặc do cơ địa, thể trạng của mỗi người. Không chỉ riêng tôi, mà tất cả bệnh nhân và người nhà của họ đều cảm nhận được tinh thần trách nhiệm cao, sự yêu thương, chia sẻ, sự quan tâm chu đáo của bác sĩ Hoàn. Bác sĩ còn trực tiếp gọi điện nhắc lịch đến đợt điều trị cho từng người, trả lời tin nhắn, điện thoại của bệnh  nhân và người nhà bệnh nhân bất kỳ thời gian nào, kể cả buổi trưa, buổi tối hoặc ngày nghỉ ở nhà với nhiều nội dung như hỏi về tình hình bệnh tật, tác dụng phụ của hóa chất, tư vấn về dinh dưỡng… Ôi sao mà nhiều tin nhắn và cuộc điện thoại vậy, nhưng bác sĩ luôn nhiệt tình trả lời, nhiệt tình tư vấn, nhiệt tình hướng dẫn. Ngay khi bắt đầu hay kết thúc cuộc trò chuyện, chúng tôi luôn nhận được nụ cười và lời động viên ngọt ngào từ bác sĩ. Hàng ngày vừa phải điều trị vừa phải tiếp nhận rất nhiều bệnh nhân, áp lực công việc và bận rộn như vậy mà sao bác sĩ vẫn có thể giữ được điềm tĩnh, để động viện mọi người.

Chị Thoan luôn yêu thương các con (Ảnh tác giả cung cấp)

Cũng như bác sĩ Quốc Hoàn, các bác sĩ khác trong khoa và các cô y tá cũng vậy, họ luôn giành sự tâm huyết với nghề, tinh thần trách nhiệm, sự đồng cảm, luôn quan tâm chu đáo, tận tình ngày đêm chăm sóc cho bệnh nhân. Ngày qua ngày, mỗi buổi sáng các cô đi đến các phòng bệnh, đo huyết áp, cắm truyền, tiêm…; buổi chiều phát thuốc, phát dịch, bền bỉ, cần mẫn làm việc theo quy trình, phải chịu áp lực vì số lượng bệnh nhân rất lớn, trong đó không ít bệnh nhân có cơ địa gặp khó khăn trong quá trình điều trị, có khi còn phải chịu đựng thái độ không đúng mực từ người nhà của bệnh nhân. Trong phòng điều trị, nhiều bệnh nhân là những cháu nhỏ tuổi, quấy khóc vật vã trải qua tác dụng phụ của truyền hóa chất, bệnh nhân người lớn thì cũng luôn bị mệt mỏi, nôn trớ, không ăn ngủ được, lở miệng, đau mỏi toàn thân vì tác dụng phụ của hóa chất thì việc lấy ven trở nên khó khăn hơn vô cùng. Có người cắm mấy lần không được, có cháu khóc lóc giãy giụa mấy người phải giữ, nhưng các cô y tá vẫn nhẫn nại, kiên trì nói với bệnh nhân những lời vừa tình cảm, vừa động viên mà cũng như vừa ra lệnh “Cố lến, sắp được rồi, phải cố thì bệnh mới giảm, còn nhiều bệnh nhân khác nữa đang chờ cô…”. Những câu nói đó thật ấm áp, tình cảm giúp chúng tôi vượt qua được những thời điểm tâm lý vô cùng sợ hãi và hoảng hốt.

Mệt mỏi là vậy nhưng các bác sĩ, y tá chưa bao giờ than hay kêu vất vả một câu gì mà chỉ nói với bệnh nhân “Tất cả chúng ta phải hợp tác với nhau, cùng cố gắng để vượt qua những lúc khó khăn nhất…” và mỗi lần gặp bệnh nhân đều chào nhau bằng một nụ cười ấm áp. Tôi nghĩ, có rất nhiều bệnh nhân, người nhà bệnh nhân đã và đang điều trị tại khoa Nhi bệnh viện K3 Tân Triều đều có suy nghĩ như tôi, không chỉ nhìn nhận về bác sĩ, y tá của khoa Nhi, Bệnh viện K3 Tân Triều nói riêng mà là nhìn nhận chung về nghề Y – một nghề cao quý – “Nghề cứu người” với tấm lòng đầy trân trọng và biết ơn.

Chị Thoan ở trên đỉnh cao ai cũng muốn chinh phục – Fansipan (Ảnh tác giả cung cấp)

Khi biết mình hoặc người thân của mình bị bệnh hiểm nghèo mọi người có buồn không, có sợ không, có hoảng hốt không, có mất ngủ không, có suy sụp không? Có chứ, quá lo lắng, quá sợ hãi, quá suy sụp, thất vọng, bế tắc, coi như cuộc đời đã chấm dứt… Nhưng tất cả chúng tôi đã vượt qua khoảnh khắc đó. Vì chúng tôi đã có người thân, bạn bè, đồng nghiệp luôn quan tâm chăm sóc, động viên, chia sẻ. Chúng tôi được đón nhận tình cảm yêu thương, chăm sóc của người thân, sự quan tâm chia sẻ của đồng nghiệp của bạn bè, sự chia sẻ giúp đỡ, đồng cảm từ những người trong phòng  bệnh. Chúng tôi nhận được sự cứu chữa, chăm sóc của bác sĩ, y tá trong bệnh viện. Đối với riêng tôi, nếu không có các bác sĩ, các cô y tá, không có người thân, bạn bè, đồng nghiệp thì hiện tại tôi không được sống và sinh hoạt như những người bình thường khác. Bản thân tôi luôn nghĩ phải cố gắng để vượt qua những ngày truyền hóa chất, nghĩ lại có thể nói mỗi ngày truyền hóa chất là một cơn ác mộng. Nhưng đến hôm nay, tôi đã ổn định và được  sống, được làm việc như những người bình thường khác. Có được như vậy là bản thân tôi luôn phải cố gắng nghị lực, phải tự mình đảm bảo dinh dưỡng, duy trì thể dục phù hợp, phải kiên trì, tuân thủ phác đồ điều trị tại bệnh viện và sử dụng sản phẩm GHV KSOL để đảm bảo sức khỏe để sẵn sàng cho từng đợt truyền hóa chất. Tôi đã trải qua được những khó khăn đó. Và bây giờ, hàng ngày đến trường mầm non làm việc, được chào đón bằng những nụ cười thân thiện ấm áp của đồng nghiệp và phụ hynh, được chào đón bằng nụ cười ngây thơ và giọng nói trong sáng “Con chào cô ạ” của các con học sinh.  Đáp lại những tình cảm của mọi người tôi cũng luôn nở nụ cười rạng rỡ. Nhiều người ấn tượng với tôi, yêu mến tôi, gần gũi tôi cũng bởi nụ cười của tôi. Nhìn thấy nụ cười của tôi mọi người đều cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc, ấm áp, tràn đầy năng lượng. Vì thế, tôi cũng luôn được nghe những lời khen, lời động viên từ mọi người.

Với tôi, ngày hôm nay và trong tất cả những ngày mai, tôi vẫn sẽ luôn mỉm cười cho dù cuộc sống diễn ra như thế nào đi chăng nữa. Tất cả mọi người cũng vậy nhé, đặc biệt là những người mắc bệnh như tôi, chỉ cần mọi người sống chậm một chút, quan tâm nhau một chút và luôn nở nụ cười để ta thấy đời luôn tràn đầy năng lượng. Hãy truyền cảm hứng cho nhau bằng những nụ cười ấm áp, một ngày không có tiếng cười là một ngày lãng phí. Chúng ta hãy luôn cười thật nhiều, cười thật vui để quên đi những buồn đau trong cuộc đời này. Dù đang gặp phải chuyện gì, khó khăn như thế nào thì nụ cười sẽ mang đến nghị lực, giúp tinh thần của chúng ta tốt hơn. Mỗi ngày khi đối diện với người khác, chúng ta hãy cùng nở một nụ cười thật tươi, để giúp bản thân rạng rỡ hơn, vui vẻ hơn và mang đến nguồn năng lượng tích cực cho những người xung quanh mình.

Đoàn Thị Thoan

Dương Quang, Gia Lâm, Hà Nội

Nguồn: Dân trí

https://dantri.com.vn/suc-khoe/hay-luon-mim-cuoi-va-biet-on-20210105094843381.htm

0866 206 808
Nhập thông tin để tải về miễn phí: